Mùa Thu cho em

Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương

Ừ, sớm nay em đã nghe gió thu xạc xào trong vòm lá, ru tia nắng ban mai dịu nhẹ bên khóm hoa vàng.

Vòm trời xanh trong soi vào em nỗi nhớ, da diết những mùa hoang dại đã trôi qua …

Nhớ con đường đất đỏ bụi mờ xa, nhớ cổng nhà ai dã quỳ vàng rực rỡ, nhớ sườn dốc nghiêng nghiêng chiều ráng đỏ, nhớ cội thông già chênh vênh, hiu hắt bao năm đổ bóng bên đồi…

Nhớ bao mùa Thu khờ dại của một thời, chỉ có hoa vàng nhuộm không gian rực rỡ. Em và anh của những tháng năm còn bỡ ngỡ, chẳng dám gọi tên nhau dù chỉ một đôi lần.

Nhớ bao mùa thu khờ dại của một thời, chỉ có hoa vàng nhuộm không gian rực rỡ...
Nhớ bao mùa thu khờ dại của một thời, chỉ có hoa vàng nhuộm không gian rực rỡ…

Rồi thời gian trôi … một ngày bỗng thật gần, mình đến bên nhau nhẹ nhàng như hơi thở.

Và Em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé!

Ừ, mình đã yêu nhau!

Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
Em có hay thu về hết dấu cô liêu
Và Em có hay khi mùa thu tới
Bao trái tim vương màu xanh mới
Em có hay hay mùa thu tới hồn anh ngất ngây.

Mưa Thu thật dịu dàng biết bao nhiêu, không đủ ướt vai em mỗi khi chờ anh tới. Mình bên nhau mặc lá Thu vàng ngập lối, gió thì thầm nhắn gởi tiếng yêu thương. Mình bên nhau nguyện sẽ chung một con đường, sẽ cùng nhau xây mái nhà nho nhỏ, cùng vun trồng khóm hoa vàng trước ngõ, tay trong tay đón nắng ấm sang mùa.

Mưa thu thật dịu dàng biết bao nhiêu!...
Mưa thu thật dịu dàng biết bao nhiêu!…

Mình bên nhau dệt nhiều lắm những ước mơ, những khát khao của một thời son trẻ, dệt nắng ấm bên trời thành tấm chăn hồng xua tan đêm quạnh quẽ, dệt thảm hoa vàng thành dải lụa gói yêu thương.

Mình đã bên nhau dệt nhiều lắm những ước mơ...
Mình đã bên nhau dệt nhiều lắm những ước mơ…

Nắng úa dệt mi em
Và mây xanh thay tóc rối
Nhạt đôi môi em thơm nồng
Tình yêu vương vương má hồng

Tình yêu đong đầy những hờn giận, rồi lại chất ngất những nhớ nhung… nhưng bên em vẫn luôn là bờ vai anh ấm áp. Bàn tay anh dẫu sần sùi thô ráp vẫn đủ dịu dàng khi nắm lấy tay em. Ánh mắt anh luôn đủ những ngọt mềm để ru em trong êm đềm giấc ngủ.

Ta bên nhau, thời gian chừng không đủ cho những nhớ nhung, khao khát của một thời…

Ta bên nhau, tưởng sẽ mãi mãi không rời…

Ta bên nhau... tưởng sẽ mãi không rời...
Ta bên nhau… tưởng sẽ mãi không rời…

Nhưng đến một mùa Thu hoa bỗng thôi vàng bên khung cửa, gió bỗng lạnh lùng, nắng cũng không còn ấm nữa… Em nhủ lòng: “Đông lạnh đã chớm sang!”

Sẽ hát bài cho Em
Và ru Em yên giấc tối

Ngày mai khi mưa ngang lưng đồi

Chờ Em Anh nghe mùa thu tới.

Em vẫn nhớ như in vệt nắng dưới chân đồi, nhớ sắc dã quỳ chất chứa bao lời hứa hẹn. Nhưng thời gian đã làm phai tàn câu thề nguyện, ai sẽ chờ em, ai nghe tiếng Thu vàng?

Ai sẽ chờ em, ai nghe tiếng Thu vàng?...
Ai sẽ chờ em, ai nghe tiếng Thu vàng?…

Em có mơ mùa thu cho ai nức nở
Em có mơ mơ mùa mắt ướt hoen mi

Thật tiếc là em đã không biết mùa Thu còn mang màu của chia ly, nên đã không biết đến màu buồn của mắt, đến khi nhận ra Đông sang là sự thật, em ngỡ ngàng nhìn chiếc lá cuối cùng rơi…

Và Em có mơ khi mùa thu tới
Hai chúng ta sẽ cùng chung lối
Em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương

Giấc mơ xưa giờ em gửi lại bên đường, gửi lại cả sắc dã quỳ ngây ngô của một thời khờ dại. Nếu có lần nào anh ngoảnh đầu nhìn lại, xin đừng chạm vào, để hoa ấy mãi tươi xinh. Đừng gợi chi, đừng tiếc nuối những ân tình, hoa có nở cũng chỉ một thời rực rỡ, Thu có vàng rồi cũng đến ngày tàn úa, Đông dẫu lạnh lùng rồi cũng đến lúc Xuân sang…

Gửi lại cho anh tất cả những nồng nàn…

Gửi lại cho anh tất cả những nồng nàn...
Gửi lại cho anh tất cả những nồng nàn…
😃+

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *